Rồi một chiều buồn,
Một mình cất bước đi không cần ai,
Chiều về chiều về hoàng hôn
Buông xuống ta nghe lòng mình
Không còn mùa xuân che dấu mãi chi người ơi
Sao không khóc đi,
Để lòng mình được trút bớt những cơn sầu đau.
Hãy cố quên đi,
Như ta đã quên bao nỗi đau từng quên....
Tình là một ngày, một đời nhớ chớ sao vội xa.
Rồi tình vật vờ làm ta chới với trong men tình,
Thôi đành nhìn ta đau đớn khóc lóc thêm mà chi.
Quanh ta tiếng gió reo, gió cũng không theo ta ra đi.
Cứ bước ra đi tiếc nuối chi mau biệt ly
Cứ bước ra đi tiếc nuối chi mau biệt ly.
Thế nhé!
Đừng làm chùn bước những bước chân không hồn.
Xin em cho ta quên quên ta quên đi dấu môi em.
Ha ha... ha ha ha...
Ha ha... ha ha ha...
Giờ còn lại gì nỗi nhớ đã xa tầm tay
Yêu em như _ , nhận đám mây trắng vẫn bay về...
Bên lề hàng cây trút lá khóa kín tâm hồn tôi
Hôm nay ta cố yêu, nghe sao đắng cay trên đôi môi
Có lẽ ta quên số kiếp lênh đênh đời ta
Có lẽ ta quên số kiếp lênh đênh đời ta
Nếu mai thuyền tình trở về bến
Một ngày một đời một lần sẽ
Nguyện sẽ, nguyện sẽ yêu người,
Nguyện yêu mãi, mãi người ơi.
|
|
|