Xanh đen như màu mắt ai
yêu thương mái tóc ngắn dài
trăn trở buồn vui nay bỗng đến
nhẹ nhàng như ánh nắng ban mai
Trong ta nay chợt có em
phiêu diêu nỗi nhớ êm đềm
thoáng hiện em về trong đáy cốc
nói cười như chuyện một đêm mơ
Ta như con tầm nhả tơ
vô duyên đi dệt mông hờ
bỗng đâu chiều về cô liêu quá
vô tình gọi mãi tiếng yêu em
Như ta tựa thuyền lênh đênh
đi trong biển trời mông mênh
tìm đâu cho ra bờ bến
khi người nào hay mà đến
Thương ai thương màu thủy chung
như khi cắp sách đến trường
ấp ủ trào lên trang sách mới
một mầu biêng biết vẫn bâng khuâng
Trong ta muôn thuở sắt son
yêu ai yêu cả tấm lòng
đón chờ em về say tiếng hát
tang bồng ta dạo khúc trăm năm... |
|
|