Phan Rang ơi quê tôi miền nắng gió
Sóng bạc đầu biển mặn ngàn năm
Tuổi thơ tôi tắm mình trong cát vàng
Thương cây xương rồng, đợi hạt sương đêm
Em nghe chăng, nghe trong lời của gió
Có mẹ hiền mắt đỏ chiều mưa
Có sông Dinh bãi bờ bao kỉ niệm
Con nước vơi đầy nỗi nhớ quê hương
Gió ơi gió, mang hương tình lặng lẽ
Nắng đợi gió về, gió chở nắng đi
Và em ơi nếu không có gió
Còn gì đợi chờ và không có nắng
Ngày buồn đơn côi
Gió ơi gió, đưa em về đầu phố
Anh dặn gió chiều cứ thổi tóc em
Và em ơi nếu làm ngọn gió
Bên em thầm thì thổi nghiêng mái tóc
Mây chiều Phan Rang |
|
|