(nhạc: Nguyên Bích - thơ: Du Tử Lê)
Khi em lạnh tôi biến thành ngọn lửa
Đốt thương yêu, than nóng hực ân tình
Khi em đọc, tôi biến thành chữ viết,
cả nghìn chương, chỉ chép chuyện đôi ta
Khi em viết tôi biến thành giấy bút
bút tương tư mực nhớ đến ai kìa?
giấy từ cây, bút từ gỗ xa xưa
mực từ nhựa, tôi từ em sống lại
Khi em khóc tôi biến thành nước mắt
chảy giùm em - cho cạn nỗi ưu tư
để mắt em xanh - để môi em mềm
tôi thành lá giữa khi chiều sắp tối
Khi em chết - cõi đời này phải hết
không chỉ tôi, hoa cỏ cũng lên trời
muôn thú xa rừng, chim lạnh từng đôi
bao thế hệ vì em mà tàn phai
Chuyện của hai người chuyện của lứa đôi
Mặc kệ hai người mặt người bĩu môi
Có gì đâu ta sẽ chết. Nhưng tình ta không chết
vì mở đầu nhân loại: cuộc chơi riêng |
|
|