Đoạn đường núi sọ, thế chiến quốc xuân thu,
Anh nghe lệnh truyền buông súng trước kẻ thù.
Đoạn đường núi sọ, bao mái ấm tan hoang,
Thương con thù chồng dao cắt trong lòng em.
Đường cha ông biết khóc cơn đầu tiên,
Đời anh em mấp mé cơn loạn điên,
Ddời tan danh, đời quên tên,
Ngựa hồng đau buốt ngày lết qua lộ Thiên.
Ddoạn đường núi sọ hoang vu phía tương lai,
Mơ xa mộng gần bỗng hóa ra huyền thoại,
Đoạn đường núi sọ trên xứ lúa năm xưa,
Em thơ mẹ già đem bát cơm vào mợ
Đoạn đường núi sọ, cơn suy thoái quê hương,
Khuôn viên nhà trường cũng biến ra trại tù.
Đoạn đường núi sọ mưa lất phất mưa bay,
Trên vuông cờ người no máu xương ngủ saỵ
Đường gai xưa Chúa bước cho mộng sâụ
Đời thênh thang những lối đi tình yêu
Việt nam tôi, người dân tôi,
Vì đâu đi mãi về phía núi sọ thôi ?!
Đoạn đường núi sọ, thế giới bỗng xa xôi,
Như quên thật rồi đất nước tôi đời đờị
Ddoạn đường núi sọ ôi khi mất quê hương,
Chung thân vị mật đắng nhất trên trần gian. |
|
|