(nhạc: Hồ Đăng Tín - thơ: Nhã Ca)
Tôi mang tôi đến cửa mùa xuân
Hơ bàn tay lên ngọn đèn sáp
Nhỏ một tình yêu ngọt ngào
Như tiếng, như tiếng chim kêu
Hai mươi năm cháy dễ dàng như cỏ
Đời sống chín mùi trên trán vô tư
Tháng ngày trôi qua rụng những giọt buồn
Rồi náo nức lãng quên và kỷ niệm
Một mình tôi nằm sát sự tối đen
Nghe tiếng guốc ăn năn dịu dàng bước đến
Tôi ra khỏi tôi không nhìn lại
Từng ấy năm những đớn đau buồn tủi giận hờn
Xô tôi xuống giòng sông đắm đuối
Ôi tình yêu! Ôi tình yêu ngọt ngào
Ôi tình yêu ngọt ngào như một vết thương |
|
|