Cô ! Gặp cô trong quán, đã mê liền, Mới thấy mê liền, cô đứng bên cây đèn Cầm bia đứng uống. Cô ! Nhìn cô trong quán, tóc cô vàng, Óng ánh tơ vàng Như lúa cuốn trên đồng hoàng hôn chói nắng. Hàm răng trắng xoá a... Môi uống bia ngon, cười vang, đôi mắt sáng Ngực cô núng nính ôi cho ngất ngư con tầu tôi say. Nhìn cô rồi, sẽ thấy Ðức Quốc dễ thương. Nhìn cô rồi, sẽ thấy Ðức Quốc vấn vương. Rồi thấy thơ, lời thơ Ðức Quốc sáng láng tới nghìn năm Rồi thấy vui, và thức suốt sáng với tiếng hát Berlin. Nhìn cô rồi, sẽ thấy náo nức, sẽ yêu đời. Nhìn cô rồi, sẽ thấy quyến luyến, mãi yêu người. Rạp hát to, kịch ca Ðức Quốc sẽ dắt tới chuyện xưa Nào chúng ta, nào ta sống những tích hát mơ hồ. Hãy dẫn tới khu rừng mộng mơ ! Hãy dẫn tới những con nai xinh... bé ! Trong rừng vắng, tuyết rơi đầy, đốt lên lửa nồng. Ðốt lên tình ấm, chúng ta vào cơn mộng. Nhìn cô rồi, sẽ thấy náo nức, sẽ yêu đời. Nhìn cô rồi, sẽ thấy quyến luyến, mãi yêu người. Nhìn mắt xanh, mầu xanh bát ngát giữa núi có hồ xưa Vàng tóc cô, thì tôi muốn đắm đuối vuốt những dây tơ. Ngực trắng phau, vùi thân nhắm mắt tới nghìn thu Vào gối chăn, xin cứ tối mãi, sáng không về. Muốn sống với cô một tình yêu. Muốn sống mãi với con tim không... thiếu. Không còn thiếu những ân tình thắm tươi ngọt ngào. Hỡi Ðức Quốc, cho một tình yêu... nhé ! Ta còn đó, biết yêu người gái kia. Muốn sống mãi với con tim không... thiếu. Không còn thiếu những ân tình thắm tươi ngọt ngào. Hỡi Ðức Quốc, cho một tình yêu... nhé ! Ta còn đó, biết yêu người gái kia. |
|
|