Ân tình mình từ trong muôn kiếp nên duyên
Em ra đi nắng giận mưa hờn. Ta ngu ngơ lóng ngóng chờ ai
Tình lầm lỡ, người xa người như dòng sông cạn
Khổ nhau từ khi ly tan, lệ ướt mi từng đêm
Sóng tình nào về đây xô cuốn em đi
Mưa thương đau rớt nhẹ qua hồn
Yêu thương ơi, ta có còn nhau?!
Tình còn đó người xa rồi,
Bên dòng sông cạn, nhớ ai chờ ai trông ai
Từng thương nhớ goị về!
Em nhớ gì không?
Ngày xưa ai nồng thắm, nụ hôn say đắm
Giờ đã thay ngôi, vì đâu?
Giấc mơ tìm đến, lòng ta mưa gió tả tơi
Em ơi, mưa buồn …. Mưa trên phận người.!
Sóng biển đời cuồng giăng giông bão vô tâm
Em sa chân giữa dòng bẫy tình.
Để một ngày hương phấn tàn phai
Nụ cười đó giờ héo sầu theo từng dấu buồn.!
Có nghe tình ta lao đao, ngày tháng không còn nhau.!
Đêm hạ vàng goị thầm ôi cố nhân ơi.
Ta xa nhau mấy độ thu sầu
Nghe bơ vơ lạc lối tìm nhau.!
Người tình hỡi, hạnh phúc nào bên đời giông cuồng
Sớt chia niềm đau cho nhau, thầm gom đầy tình thừa
Ta đứng buồn so, mặc cho mưa tình đau.
Nhìn em chìm khuất
Từ đó em đi về đâu? Em đi về đâu, dù sao,
Em đã tặng ta ngọt lời chất chứa yêu thương,
Chỉ là hư không.
|
|
|