Em dịu dàng thế ru tôi quên những muộn phiền
Đừng cho tôi hi vọng, mơ ước dù buồn
Năm tháng vẫn lênh đênh …
Em cười vời vợi thế!
Những bước chân lặng lẽ của tôi
Tà áo trắng trong bên tôi cành khô đau đáu bão bùng.
Phố đầy người dưng hờ hững bước chân qua
Em mỏng manh mùa thu hiền quá!
Thôi về đi em mặc tôi với con đường xa
Em thánh thiện làm chi,
Tôi chỉ là giấc mơ buồn ngày qua.
|