Mưa rơi sầu viễn xứ, mưa gieo rắt u hoài
Mưa trên lối đi mòn, đường đêm ánh trăng soi
Bóng ai mờ trên lối
Trăng khuya sầu bao mối, cho mưa khóc lưng đồi
Trăng khuya cắt đôi đường, đời như cánh chim trời
Nửa đêm trường mù khơi
Ðã qua nhiều mùa trăng
Ðời như cánh chim, lang thang mây trời
Sắt se lòng nhớ, mơ về phía nơi xa mờ
Nhớ quê nhà ngàn phương
Nhìn trong khói sương thê lương mịt mờ
Gửi theo ngàn gió, đến quê nghèo một trời thương
Mây giăng sầu muôn lối, cho trăng gẫy đôi bờ
Mây bay chốn xa mờ, đời bao lối ơ thờ
Gió muôn vàng nhung nhớ
Sương đêm rụng trên lá, như trăn trối đôi lời
Sương rơi những đêm dài, lạnh thêm kiếp phong sương
Thiếu muôn vàng tình thương |
|
|