Có những lúc tôi đứng bên dòng sông
Nhìn những con thuyền,
những con thuyền xuôi ngược
Cứ ngỡ mình là con nước
Cứ ngỡ mình là con nước... về đâu?
Có những lúc tôi ngồi trong công viên
Nhìn những cặp tình nhân vai kề ấm nồng
Cứ ngỡ mình là ghế đá
Cứ ngỡ mình là ghế đá... lặng câm!
Có những lúc tôi về qua phố cũ
Hai bên đường ánh đèn đã lên
Cứ ngỡ như còn em
Cứ ngỡ như còn em... thấy đâu?
Có những lúc tôi đi giữa cuộc đời
Nghe đâu đây bao tiếng nói thân quen
Cứ ngỡ còn ở quê nhà
Cứ ngỡ còn ở quê nhà... lạc lối!
Có những lúc tôi đứng trong chiều mưa
Thầm tiếc bao ngày nhớ em buồn vơi đầy
Cứ ngỡ đời mình như lá
Cứ ngỡ đời mình như lá... vàng phai!
Và có những lúc nghe sầu dâng mắt cay
Thì mới hay tình đã tan vào mây ngàn
Cứ ngỡ mình là cơn gió
Cứ ngỡ mình là cơn gió... thoảng bay
|
|
|