Những chiều sương lạnh rơi ướt vai
Chợt nghe vẳng tiếng chuông ngân dài
Hồi chuông ngân khơi sầu viễn xứ
Hồi chuông ngân như gợi quá khứ
Năm ấy heo may vào thu
Quê tôi tre xanh in bóng mát, bốn mùa là bài thu, đời sống êm mơ
Quê tôi chiều về bóng xế, giáo đường vọng tiếng chuông, ru hồn nhân thế
Năm xưa sao tôi ghi nhớ mãi đến ngàn đời nào khuây hình bóng ai đây
Năm xưa hoa cau vương xác pháo tiễn người về bến yêu vào lúc chuông chiều
Thế rồi mỗi lần nghe tiếng chuông...
gợi bao chuyện cũ trong tâm hồn
Giờ đây nơi nao người em gái chiều mênh mang dâng sầu tê tái
Mang mác buồn riêng tôi, nghe tiếng chuông chiều chậm rơi |
|
|