Lời: Thơ: Kiều Phượng
Lời I:
Quê tôi nằm cạnh biển Đông
Trường Sơn ôm ấp ruộng đồng bao la
Quê nhà nổi tiếng bánh đa
Mắm cơm Mỹ Á, sò là Đầm Ô
Hạ về tắm mát sông hồ
Cánh diều căng gió điểm tô ngày dài
Mây buồn giăng đỉnh Chóp Chài
Cóc kêu inh ỏi ngày mai mưa liền
Quê tôi lắm chợ họp phiên
Thỏa lòng mong đợi bạn hiền nơi đây
Biển im cặp bến thuyền đầy
Cá tôm xuất khẩu mặt nầy kinh doanh
Những năm khói lửa chiến tranh
Tiêu điều thảm cảnh thị thành thôn trang
Ly hương tôi nhớ xóm làng
Nhớ canh rau muống nhớ hàng tre xanh
Khói chiều quyện lấy mái tranh
Thoảng nghe trong gió hương chanh vườn ngoài
Trĩu cành ổi, mận, mít, xoài
Cam, dừa, lê, lựu cụm lài lắm hoa
Soi bồi bênh cạnh sông Đà
Bí, dưa, rau, đậu, ớt, cà luân canh
Biết bao trái ngọt, cây lành
Sơn hào, hải vị, rừng xanh lắm vàng
Lễ nghi còn giữ lệ làng
Khay trầu, mâm rượu, cổ bàn rước dâu
Tri âm bắt một nhịp cầu
Thủy chung như nhứt tình đầu khó quên
Lời II:
Quê tôi sông núi hữu tình
Quanh năm nước chảy cầu xinh soi hình
Quê tôi có Miếu, có Dinh
Đồng xanh cò trắng đậu mình trâu đen
Hạ về tắm nước bầu sen
Hương bay thơm ngát thầm khen quê mình
Ngày vui trẩy hội sân đình
Chúa xuân hò hẹn chuyện tình đôi ta
Đồng Cam ngăn nước sông Ba
Điểm son lịch sử Gành Bà, Hòa Phong
Phú Sen suối nóng một giòng
Đập Hàn cảnh đẹp bước ong dập diều
Đá Bàn, Suối Mát, Sơn Triêu
Núi Sầu, núi Miếu, ôi nhiều đau thương!
Thạch Thành lưu lại Hậu Đường
Địa danh bát ngát thân thương trữ tình
Ngày nay còn có sông Hình,
Điện đài thắp sáng thêm xinh phố phường
Ta đi nhớ lắm rừng dương
Cây Si Đông Tác bụi đường cát bay
Sông Đà, Núi Nhạn ấy quê tôi
Đèn sách bao năm đã qua rồi
Bạn bè thuở trước đau còn mấy
Huynh đệ ngày nay được mấy người?
Giòng đời như nước cứ mãi trôi
Phiêu bạt đời tôi có lúc bồi
Sầu hận trăm năm người một kiếp
Cam Lộ rửa sạch cõi luân hồi
Hải ngoại ngày đêm luôn ngóng đợi
Ngày về đất Phú quá xa xôi
Nỗi lòng nhắn gởi cùng mây gió
Mong sớm thanh bình đất nước tôi
Quê lòng nhắn gởi cùng mây gió
Mong sớm thanh bình đất nước tôi. |
|
|