Chiều trắng lan vương đầy trên gác vắng
Dáng Thu xưa người áo tím lỡ sang rồi
Lòng say sưa mơ nói chuyện sum vầy
Em chợt đến lòng vui nhưng mở hội
Trời sắp tắt ta mong trời đừng tối
Đứng nhìn em say sóng cả mặt trời
Nắng em ngoan qua ánh mắt đầy vơi
Ta thấy được bằng hạt mơ diễm kiều
(Đừng khóc em yêu ân tình xưa vẫn đợi
Dù cánh hoa rơi bay trong trời bão gió
Ngày tháng nên thơ trong lòng ta vẫn nhớ
Màu tím bâng khuâng trong chiều tàn cuối Thu ) 2 lần
Chiều nháo nhác Thu vàng trên lối cũ
Vẫn chờ em biền biệt chốn xa mù
Và mùa đông như đã đến mơ hồ
Ta chợt xót cõi tình thơ rơi rụng
Chiều chán ngắt thẫn thờ trên gác vắng
Bỗng trong lòng khao khát mộng đầu tiên
Sao tình yêu còn vương mãi lụy phiền
Có trở Lại dáng Thu người áo tím… |
|
|