Đoạn 1:
Trông trời mờ ám
Dòng nước xanh vẫn trôi ra ngoài, ra khơi ngoài
Trong khuya vắng
Nhìn cố hương thêm tủi niềm thương
Như buồm đời gió
Lòng héo khô trong cơn mong chờ,
Gửi mơ hồ mù khoan
Nhờ tháng năm trôi theo xa xăm
Đó là tiếng than của đoàn người đau khổ sống cùng cực trên một dải trường giang từ trước. Họ là đám vong thần nhà Lê thường bị tên thuyền trưởng hành hạ. May thay cô con gái thuyền trưởng: Nàng Mộc Lan lại là hiện thân của lòng thương xót. Tại một bến kia, để an ủi đám tù nhân, nàng Mộc Lan kể cho họ nghe một câu chuyệnm Đó là lịch sử của loài người, mà cũng là lịch sử của lòng thương xót trải ba nghìn năm lịch sử. Câu chuyện ấy như sau:
Hồi thiên địa còn hoang mang
Người tiên sống cạnh đám người phàm
Ai không nhà ở núi đá
Uống nước nguồn ngửi hương hoa
Đời an hoà cuộc sống thiết tha
Đời an hoà cuộc sống thiết tha
Loài cỏ cây nhiều khi biết nói
Các muông cầm xum hoà đùa vui
Với giống người nhởn nhơ suốt đời
Với giống người nhởn nhơ suốt đời
Rồi sau trời lìa núi với non
Rồi sau trời lìa thác với sông
Bắt giống cầm thả lên không trung
Bắt thú rừng đuổi nơi sơn lâm
Bắt giống người vào thế gian mênh mông
Mưa gió mưa gió
Giông tố giông tố
Nguy biến nguy biến đó……
Một đời nguy khó……
Núi với non thú muôn cây rừng
Tiết đông lạnh lùng
Trải bao thiên thu
Trải bao thiên thu
Đời đông dân cư
Đời đông dân cư
Chia nhau sống riêng tộc đoàn
Lập nên giang san
Lập nên giang san
Lập nên quê hương
Lập nên quê hương
Sau đông đúc như chim ngàn
Rải trong dương gian
Người đi muôn phương
Mưa gió mưa gió
Giông tố giông tố
Nguy biến nguy biến đó……
Một đời nguy khó……
Suốt tháng năm sống trong nhọc nhằn
Sống trong tật nguyền
Từ năm sơ khai
Từ năm sơ khai
Ngược sang tương lai
Ngược sang tương lai
Đem mong ước đi tung hoành
Bày ra đua tranh
Bày ra đua tranh
Bày ra đao binh
Bày ra đao binh
Đem đâm chém nhau tan tành
Trải bao trăm năm
Đời bao thương tâm
Đoạn 2:
Đó là lịch sử đau xót của loài người. Đó cũng là số phận của muôn vật muôn loài từ ngàn xưa. Từ lúc:
Người đi tìm hạt giống trồng cây
Người đi tìm mảnh đá làm dao
Từ khi người tìm ra lửa đào
Đến khi làm được súng giết nhau
Lòng con người cũng chưa nguôi ác tàn đâu
Không, loài người không phải tự nhiên mà tàn ác mà chính vì lẽ sinh tồn. Vì một số mạng khắt khe run rủi mà loài người phải tranh đấu diệt trừ lẫn nhau đó thôi. Nhưng cũng lắm khi vì những lẽ tham ô những mộng bá đồ mà trở nên tàn ác.
Thôi, nói làm chi nhiều những chuyện buồn thảm đó
Xuân qua rồi dẫn thu qua
Rồi đông đưa lại dẫn xuân về
Dương gian còn mãi dương gian
Hận dân sinh còn vẫn chưa hàn
Mây tan thành nước mưa trôi
Rồi bay lên về kiếp tan hồi
Đi trong cuộc sống gian truân
Bàn chân ta dầy nếp phong trần
Luật đời từ xưa buộc ta phải luôn tranh đấu
Tranh đấu để chống thời gian
Tranh đấu để tránh lầm than
Tranh đấu để kiếm bạc vàng
Từ cơn đớn đau tình duyên
Ngã sang khát khao bạc tiền
Đời ta không lúc nào yên
Đời ta không lúc nào yên
Đường trường vạn lý
Bước đi dặm muôn trùng
Nhìn vào sử ký
Bước chân ra hãi hùng
Qua bao thác ghềnh
Đi tìm một ngày mai
Thắng bao nghịch cảnh
Vẫn còn đi suốt đời………….
Trông trời mờ ám
Dòng nước xanh vẫn trôi ra ngoài, ra khơi ngoài
Trong khuya vắng
Nhìn cố hương thêm tủi niềm thương
Như buồm đời gió
Lòng héo khô trong cơn mong chờ,
Gửi mơ hồ khoan
Nhờ tháng năm trôi theo xa xăm
Rồi chiếc thuyền chở đoàn người đau khổ trôi mãi trên dải trường giang. Về đến quê cha đất tổ về hạnh phúc đơn thuần
Hay về cõi vô chừng của biến đổi………..
|
|
|