Khi nghe lòng ta đắng cay
vì tình yêu không xanh như ước mơ ban đầu
Bao đêm chờ trong nhớ mong,
mong người yêu đến nghe đắng trên môi
Ôi bao ngày đông đã qua,
nhưng sao tình yêu chẳng về
Nguời xưa ấy đang ở chốn nao
có biết nỗi đau đang dâng lên ngập tràn trái tim
Này em yêu hỡi sao em yêu nỡ quên đi
ngày xưa khi mình chung bước
Nụ hôn ngất ngây theo anh bao đêm
về nơi khung trời phiêu lãng
Còn đâu ân ái khi xưa
nay đã tan như giọt sương trên cành lá úa
Cuộn trong nỗi đau nên không yêu hay yêu
Thôi ru mình trong lãng du
vì tìm đâu con tim ai biết yêu thật lòng,
thôi cũng đừng oán trách chi
khi tình yêu như sương khói mênh mông
Ta riêng mình ta nỗi đau,
em vui mình em với người
Tình yêu ấy nếu quá đắng cay,
nếu quá xót xa anh xin em đừng nói yêu. |
|
|